Có thể do những thiếu thốn, tổn thương, bé Châu khá rụt rè trong giao tiếp với mọi người. Lúc nào cũng muốn ba Kiên gọi điện nhưng khi cầm máy, bé chỉ liên tục gọi "Ba ơi! Ba ơi!", không nói gì nhiều. Nhưng với anh Kiên thế là đủ. Hai tiếng "Ba ơi!" với bé Châu, một đứa trẻ chưa hề một lần gọi cha, chưa hề biết tình cha, đã đủ chứa đựng một sức mạnh.
Anh vẫn thầm nhắn nhủ với con gái: "Con hãy yên tâm, con đang có một gia đình phía sau. Không chỉ ba, gia đình ba và đồng đội của ba sẽ luôn đồng hành cùng con".